Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2013
Những bài thơ về cuộc đời của tuổi hai lăm
KÍNH DÂNG HƯƠNG HỒN NHỮNG NGƯ DÂN CỒN SẺ (QUẢNG BÌNH) ĐÃ BỎ MÌNH TRÊN BIỂN ĐÔNG.
Dâng tặng hương hồn những người đã nằm lại đáy biển khơi
Những ngày buồn cùng nỗi buồn của người Cồn Sẻ, lang thang gặp bài thơ này trên trang của chị Phuong Dang Bich, được biết đây là bài thơ của Nồng Nàn Phố đăng trên FB.
Thật lạ, sao có nhiều điều suy tư đến nao lòng giống mình . Chép về đây để qua tiếng thơ của Nồng Nàn Phố gửi một lời chia buồn cùng thân nhân những ngư dân quê nghèo đã bỏ mình trên biển Đông.
Những bài thơ về cuộc đời của tuổi hai lăm
Dâng tặng hương hồn những người đã nằm lại đáy biển khơi
Em khóc gì đó em
Có phải biển xanh đã cướp đi người cha không quen dạy em cách đánh vần mà chỉ trần mình ra hốt nắng, hốt cá, hốt vất vả quê hương
Có phải mẹ đã đánh rơi chiếc nón lá trên dặm đường
Khi gánh hàng giữa đêm khuya không đủ ấm để quay về
Em khóc gì đó em
Hãy cười lên nào, vì quanh em có vạn kẻ u mê
Đang dành những giọt nước mắt mẹ cha cho để khóc cho một nhóm nhạc Hàn, một ngôi sao vừa chết, hay vé xem phim rạp A, B, C hết.. hay chỉ là thấy mệt khi không có xe hơi
Những kẻ đang nằm, ngồi
Nguyền rủa cuộc đời sao bất công, khiến đôi tay không thon thêm, mắt không hai mí, da không trắng, và tóc không mướt bóng...
Vị kỷ
Rỗng
Cả một kiếp người
Em khóc gì đó em
Hãy nhoẻn cười
Con nít có quyền được vui, sướng, không âu lo, không đau đớn
Ở ngoài kia cha đang ru biển lớn
Mẹ đang oằn vai gánh những ngả đường để em bớt thương đau
Đừng làm cho giọt nước mắt nát nhàu
Vì tuổi thơ ai cũng cần được hạnh phúc
Trong một góc tối nào đó .... bạn đánh mất chính mình.
Cũng nhờ vào đó, bạn thấy mình thật ngu ngốc.
Bạn thấy còn nhiều người không thể nào bằng đụơc bạn.
Khi bạn có cơm, bạn lại chê nhão bảo khét trong khi bao nhiêu người chết đói ? Bạn tự hủy hoại mình trong khi bao nhiêu người muốn lành lặn dù trong một bứơc chân họ đi ?
Bạn có một gia đình, nhưng có lúc bạn lại chán chường về nó, dù trăm người chỉ mong một phút của bạn !
Ngôi nhà bạn quá nhỏ ? Ít ra nó to hơn tờ poster thằng bé ăn xin che cho đỡ uớt !
....Có lẽ cuộc sống còn lắm bất công. Dù sao thì hãy sống và nhìn xung quanh, bạn nhé
Trời ơi!
Cha đang đổ sóng xanh lên ngọn hải âu trắng
Mẹ ôm chiếc nón lá đi dọc bờ biển quệt mắt câm lặng
Có lẽ... tết này nhà mình chẳng được vui
Trời ơi!
Cha nằm chênh vênh trên mui
Chiếc thuyền bằng tuổi con mới hôm qua lũ bạn còn chơi trốn tìm trên đó
Mắt mẹ đỏ
Mắt con trơ đau
Trời ơi
Cha đang bình thản quấn lại tấm lưới nát nhàu
Đi về đáy biển
Mẹ đau điếng
Gào lên như con quạ đói lòng
Con phải nói gì với mùa đông
Rằng cái lạnh của tháng 12 không bằng cái căm căm hôm nay con nhận được
Trời ơi
Từ nay sao con biết trước
Tóc cha sẽ bạc, da cha sẽ nhăn nheo, má cha sẽ hóp như nào khi cung thời gian đi qua biển
Chiếc nón lá để tang đen
Con cột nỗi đau lên biển
Cha ơi... Hãy trở về khi thấy con "lớn" nghen cha
... Biển chiều nay chẳng hiền hòa
Chẳng rì rào phi lao
Hay tiếng hải âu vỗ cánh
Có một tiếng thì thào
Ru con bằng bài ca cha gửi về từ đáy biển
Nguồn: http://www.facebook.com/nong.n.pho/posts/188451354633423?comment_id=660652¬if_t=comment_mention
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét