Thứ Hai, 23 tháng 1, 2012

CHUYỆN PHIẾM GIẢI KHUÂY ĐẦU NĂM

TẾT Ở NHÀ ÔNG CHỦ TỊCH HUYỆN

Nhật Tuấn

                                    

  “ Chào anh Hai ạ…í chết mẹ, tết nhất tới nơi rồi anh Hai còn lặn lội cơ sở nào mà quần áo, mặt mày lấm lem vậy cà ?”
Ong Chủ tịch huyện Hai Đô vừa nhảy xuống từ chiếc xe Ford  mới cáu cạnh, bụi đất đỏ bám đầy nhận ra Lề Phải  đứng chờ trước cổng tư gia, trợn mắt :
“ Lại tưởng thằng dân oan nào đứng chờ đưa đơn khiếu nại chớ ? Hoá ra thằng Lề Phải , vào đi, vào đi, hên cho mày, tao vừa bắn được con heo rừng…vào đi…”
Chiếc cổng sắt nặng nề, cao nghệu trên uốn hai con rồng chầu được động cơ điện kéo ra hai bên làm Lề Phải  trố cả mắt :
“ Í trời ơi, cổng nhà anh Hai còn hiện đại hơn cả dinh Độc Lập…”
“ Chuyện nhỏ…sao lâu không thấy mặt mày cứ tưởng ăn đạn hoa cải của dân oan bị cưỡng chế giải tỏa rồi...”
“ Í chết...em là nhà báo đâu có thù oán gì với dân oan đâu ?”
Ông Hai Đô cười hềnh hệch :
“ Nhà báo nói láo ăn tiền...cứ lớn  miệng bênh mấy thằng cướp đất sẽ có ngày dân oan nó vả vào miệng...”
Ông Hai Đô nói xong  chẳng cần nghe Lề Phải  trả lời móc ngay “a lô cầm tay” quát vào đó một tràng tưởng vỡ tan con dế Nokia nhỏ xíu. Chị Hai chạy ra – một người đàn bà ngót nghét 1 tạ, thoạt nhìn cứ tưởng má mì trong quán karaoke Sàigòn, hoá ra là phu nhân Chủ tịch huyện :
“ Thằng Tám Minh bên công an mới đem cho chai  “Uýt” ông khỏi kêu tụi nó mang tới…”
Ong Hai Đô tháo cái đồng hồ Rolex đưa cho vợ cất, thấy Lề Phải  cứ nhìn đăm đăm , ông cười lớn :
“ Mày chưa thấy bao giờ phải không ? Mười lăm ngàn đô la đấy, tao mua trong lúc quá cảnh ở sân bay gì bên Thuỵ Sĩ đó …”
Vào tới phòng khách, chị Hai đang mở cải lương trên chiếc màn hình LCD 100 inches theo anh Hai nó trị giá… 30 ngàn USD :
“ Tao móc tiền túi ra mua hết, đ…thèm nhận biếu của thằng nào hết…”
Lề Phải  nổi máu tò mò :
“ Tiền đâu ra mà lắm vậy ? Lương Chủ tịch huyện thì có bao nhiêu ?”
“ Lương bổng là cái…đ…gì, không đủ tiền đổ xăng cho chị Hai mày đi chợ ?”
Nhìn vẻ mặt ngẩn ra như ngỗng ỉa  của Lề Phải , ông Chủ tịch huyện phá ra cười :
“ Mày yên trí đi, tao đ…thèm tham ô, tham nhũng của Nhà nước lấy một cắc.. Em út trong huyện cho cây thuốc, chai rượu thì được, còn mang phong bì tới là tao…đuổi…”
“ Thế còn các nhà đầu tư nước ngoài, vào được  điạ bàn huyện của anh Hai chắc cũng phải lót tay không nhiều thì ít chớ ?”
Anh Hai Đô trợn mắt :
“ Ngu gì tao ăn của ba thằng đó. Cứ mở toang cho nó nó vào thoải mái, không sách nhiễu gì hết, thậm chí còn dắt tay nó vào kìa, cứ nộp đơn sau ba ngày là có giấy phép . Đợi cho nó ăn cho thiệt mập ra, tới lúc đó  mình mới tính chuyện làm thịt nó…”
“ Nó ăn gì mà mau mập vậy anh Hai ?”
“ An sức lao động dân ta chứ ăn gì nữa. Mày coi trên thế gian này có nơi nào lao động kỹ thuật lương có 3 USD/ngày không ? Rồi thì nó quỵt tiền bảo hiểm, trốn thuế bằng hai hệ thống sổ sách, chuyển ngân lậu thoải mái ra nước ngoài…”
Lề Phải  la lên :
“ í trời ơi…ông là nhà cầm quyền, ông có biết chuyện đó không ?”
“ Biết chớ sao không ? Biết hết nhưng thà bói rẻ còn hơn ngồi ngáp, không cho nó vào thì thất nghiệp cả làng chính quyền nào lo được ?”
Rồi ông Chủ tịch huyện cười hà hà :
“ Mày đã đi thăm vườn trái Lái Thiêu chưa ? Tụi nó dùng thuyền đưa khách vào vườn với giá rất rẻ, vé đi ra đi vô có 4 ngàn thôi, chưa đủ  tiền xăng nhớt. Nhưng bù lại khi vào tới vườn rồi tụi nó mới “chém” . Một ghế bố hai người ngồi 150 ngàn, một đĩa dưa hấu  50 ngàn, sầu riêng 300 ngàn …lúc thanh toán tiền nhiều anh chị muốn té xỉu…Đó, tụi nó học “mánh” của Nhà nước đó, các nhà đầu tư, xin mời vào thoải mái, tiền thuê đất, phí thủ tục…rẻ rề, làm ăn được vài năm lời bộn bạc rồi mới biết nhau, tao bóp cho lòi…đô la ra tưởng dễ ăn được người Việt Nam hả ?”
Lề Phải  cười cười :
“ Quan niệm như ông thì nước ta có mà đến …mùa quýt cũng chẳng hóa Rồng...”
”Rồng là cái con củ gì ? Tao chỉ cần rắn thơi. Rắn hổ mang, rắn hổ hành...cứ bằm ra xào xả ớt là lên mây  rồi. Mà chuyện quốc kế dân sinh cứ mặc mẹ mấy   cha ngoài Hà Nội lo, còn ở đây ngân sách cứ nhằm vào mấy cụm công nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài là sống ung dung rồi…”
Mâm nhậu được dọn ra ở thuỷ đình – đó là một cái hồ nhân tạo ở giữa vườn, có nhà thuỷ tạ, có cầu gỗ bắc qua mặt hồ. Ong Chủ tịch huyện quả là người có đầu óc biết tận hưởng những niềm vui trần thế. Vườn nhà ông rộng hơn một héc ta , đào suối cho nước chảy vòng quanh, tạo cả thác nước rới trắng xoá ngay sát nhà thuỷ tạ để khách ngồi nhậu có thể hít thở những giọt nước nhỏ li ti mát lạnh do máy tạo sương làm ra, rồi bên tai còn nghe tiếng nước réo khiến cho khách tưởng lạc bước vào bồng lai tiên cảnh. Ong Chủ tịch huyện giới thiệu :
‘ Tao phải thuê một thằng kiến trúc sư ngoài Hà Nội vào thiết kế với giá 15 ngàn USD đó. Giá cắt cổ thiệt nhưng mà tiền nào của đó. Mày coi nó bố trí cái vườn này có thua gì Suối Tiên không ?”
Món heo rừng nướng và xào đã được  bưng lên, ông Chủ tịch huyện khui chai rượu Whisky, cụng ly cái rốp :
“ Yên trí, cứ nhậu tới bến đi, bữa nay tao kêu  mày tới chẳng phải nhờ cậy việc báo chí gì đâu. Mẹ kiếp, báo chí bây giờ tao cũng đ…sợ. Ơ cái tỉnh này báo chí địa phương thì bên văn hoá tư tưởng nó bịt hết rồi, còn thằng báo trung ương nào vào đây là cho ăn đạn hết. Đó cái vụ thằng Viện phó Việm kiểm sát tỉnh chơi gái vị thành niên mấy năm trước đó. Một vài tờ báo trung ương tưởng bở nhảy vô tính đôn lên thành chuyện lớn. Vậy mà nó “chạy”  ngoài Hà Nội bịt đi cái một. Còn báo tỉnh thì khỏi nói, anh Tám bên văn hoá tư tưởng chỉ ho một cái là tụi nó vãi đái…”
Lề Phải  nghe ông Chủ tịch chửi bới báo chí đầy cả tai mà phát ngượng :
“ Vậy anh Hai nhắn  tôi tới để có việc gì ?”
“ Tết nhất tao gọi mày tới để nhậu chơi thôi đâu có  việc gì đâu ? À mà nghe tụi nó nói mày giỏi tử vi tướng số  lắm ?”
“ Dạ...cũng tạm tạm...”
“ Tạm tạm cũng được rồi, tao đâu có tin ba cái chuyện đó, mình là người duy vật mà, có điều chị Hai mày tin dữ lắm, bả cứ đòi vời cho được thằng Lề Phải  tới coi cho xấp nhỏ của bả đặng sang năm có hướng đào tạo cho mỗi đứa....”
Nói rồi ông Chủ tịch huyện quát vào máy intercom gọi :
“ Thằng Ruật đâu, ra ngoài này coi...”
Ruật là cậu cả, năm nay chừng 17 tuổi, mặt đầy mụn, mắt ti hí, cặp môi mỏng dính thâm sì, mới nhìn qua đã thấy ghê cả người, Lề Phải  nhìn ngó chán chê rồi khoát tay cho cậu lui. Ong Chủ tịch nóng ruột :
“ Sao ? Thàng này  tương lai tiền đồ sao ? Ngày xưa hồi thôi nôi, má nó để đủ thứ mà nó chộp ngay cây viết có ghê không ? Nội nó bảo vậy thằng này  tương lai sẽ theo nghề bàn giấy...”
Lề Phải  lắc đầu :
“ Anh Hai có muốn nghe tôi nói thiệt không ?”
Ơng Chủ tịch trợn mắt :
“ Nghe nói thiệt chớ, nói ba láp ba xàm tao mời mày làm gì ?”
“ Vậy tôi nói thiệt nha, thằng này sau này chỉ cho đi làm nghề...công an là hợp nhất...”
Ong Chủ tịch huyện đập bàn cái rầm :
“ Í trời ơi, mày nói trúng phóc, tao cũng muốn cho nó đi công an sau này nó còn nối nghiệp cha nó...”
“ Vậy ngày xưa anh Hai cũng là công an ?”
“ Thì hồi mới giải phóng  tao là công an xóm chứ đâu ? “
“ í trời ơi vậy bây giờ đã là Chủ tịch huyện ?”
Ong Hai Đô trợn mắt :
“ Vậy là tao thiệt thòi đó. Lẽ ra giờ phải là Giám đốc công an tỉnh rồi. Nhưng tao thích ở lại huyện hơn, đầu gà hơn đuôi trâu mà…”
Em thằng Ruật là Ron – con trai thứ hai của ông chủ tịch. Nó đang ngồi trước máy vi tính “chit, chat” hay làm gì đó thì bị mẹ lôi tới bàn nhậu để coi tướng. Nom nó lờ đờ như người mộng du,  chắc nó chưa ra khỏi thế giới ảo của cơn bão game online. Quả nhiên khi ông Chủ tịch bảo nó chào chú đi lập tức nó nhoài người đâm cả cánh tay về phía trước miệng quát tướng  :
“ Gươm rồng đây… ta quyết giết ngươi …”
Thì ra nó đang cầm trong tay vũ khí ảo của game mua được ở trên NET với giá một triệu  đồng. Ong Chủ tịch  cười khà khà :
“ Thằng này nó mê chơi “ghêm” đến quên cả đi học. Nhưng thày giáo bảo không lo, chỉ số thông minh của nó cao lắm nên mới mê chơi “ghêm” vậy…”
Lề Phải  bấm bụng cười thầm, không hiểu thày nào mà “nịnh” khéo vậy, trí thông minh của thằng bé này chưa thấy đâu chỉ biết cứ thả cho nó chơi game suốt ngày vậy chẳng bao lâu nữa nó lên cơn thần kinh. Chàng Lề Phải  chưa kịp coi tướng cho thằng Ron  nó nên theo cái nghề gì, bà vợ ông Chủ tịch đã chạy vào hớt hải :
“ Nguy rồi, nguy rồi ông ơi,xe chở đất nhà mình do thằng Phi lái vừa cán chết một con nhỏ mới tan học kìa…”
Ong Chủ tịch huyện cau mặt :
“Lại gây tai nạn nữa à ? Mới tháng trước thằng Tâm đã tông xe lên vỉa hè đè chết một bà bầu rồi giờ lại đến cái thằng Phi này, ĐM, làm ăn vậy bằng giết tao …”
Rồi ông móc điện thoại di động quát như bắn súng :
“ Tám Minh đó hả ? ĐM lái xe tao nó lại mới cán chết một con nhỏ vừa đi học về…Sao ? Xác vẫn kẹt dưới gầm xe à ? mày bảo tụi nó đưa ngay xe cẩu tới nhấc xe lên mà lấy xác con nhỏ ra cho lẹ.  Nhớ bảo thằng Bảy bên cảnh sát giao thông làm biên bản sao cho êm nghen. Có thằng nhà báo nào mon men tới mày cứ đuổi thẳng  cổ cho tao… “
Nói xong ông quay sang Lề Phải thở dài đánh sượt :
“ ĐM, làm ăn bây giờ khó vậy đó. Đoàn xe này đứng tên chị Hai, chuyên chở đất,cát, đá bán cho tụi xây dựng…”
Lề Phải  kêu lên :
“ Thảo nào người ta bảo đoàn xe của chị Hai là hung thần xa lộ. Tài xế ỉ i cảnh sát giao thông không dám đụng tới nên cứ chạy bạt mạng…”
Ong Chủ tịch huyện cau mày :
“ Thì phải chạy lẹ để còn tăng chuyến chớ…”
Hoá ra trong tay anh Hai có cả trăm mẫu cao su, có hai xưởng mủ, có đoàn xe vận chuyển, có tàu móc cát dưới sông, có xe cạp đất ; hàng ngày trừ các khoản, anh Hai đút túi không dưới 500 triệu . Ay là chưa kể tiền xuất cao su sống đi các nước chảy vào  túi anh Hai không biết bao nhiêu mà kể. Thảo nào anh Hai không thèm nhận phong bì, không thèm  ăn phết phẩy các dự án. Bởi vậy anh Hai mới cao giọng :
“ Tao thách thằng thanh tra nào làm gì được tao đó…”
Lề Phải  rụt rè :
“ Nhưng mà…cả trăm héc ta cao su cũng là của Nhà nước sang tay anh Hai chứ còn gì nữa ?”
Ong Chủ tịch trợn mắt :
“ Hồi đó Đảng chủ trương giao đất giao rừng cho người trồng rừng, ai cũng được giao hết. Chỉ có điều nhận xong không tiền mua cây giống, phân bón phải  bỏ hoang,  bán rẻ đi, tao bỏ tiền ra mua hết. Được cái anh em họ …thương, thằng giao thông cho làm đường nhựa tới tận rẫy của tao, thằng nông trường thì cho công nhân tới làm cỏ, bón phân, ngày cạo được mủ lại huy động công nhân sang làm giúp. Họ thương anh Hai mà. Có tiền bán mủ tao lại dùng để mua đất. Đất hồi đó rẻ rề chứ chẳng đắt như bây giờ đâu. Vài triệu là có thể mua được một héc ta cao su rồi. Thế là có tiền tao mua tất. Cứ mua tới đâu thì “anh em” nó lại giúp mình làm đường nhựa tới đó. Bây giờ thì tao khỏi cần nữa, dư sức bỏ tiền thuê nhân công rồi.”
“ Vậy  anh Hai có sang tên cho chị Hai hoặc là hai thằng Ruật và Ròn không ?”
Ong Chủ tịch cười nhạt :
“ Có phải tham ô của Nhà nước mà phải tẩu tán tài sản. Tiền của tao làm ra bằng mồ hôi nước mắt mình chứ có tham ô, tham nhũng gì đâu mà lo. Phải công khai tài sản hả ? Tao đ…sợ. Tài sản của tao nếu phải kê khai, tao giải trình được  hết, chẳng có chuyện gì phải lo…”
Nói rồi ông gọi vợ  :
“ Bà nó đâu rồi, chuẩn bị tiền đến tối mang tới đưa cho bố mẹ con nhỏ , coi như đền bù cho nó…”
Lề Phải  tò mò :
“ Bao nhiêu vậy anh ?”
“ Năm trăm ngàn thôi chứ mấy ?”
Lề Phải giật mình :
“ Một mạng người có 500 ngàn tức có  25 đô la Mỹ thôi sao ?”
Ong Chủ tịch trợn mắt :
“ Vậy còn đòi bao nhiêu? Tháng trước cán chết con mẹ bầu tức hai mạng người mà tao cũng chỉ đưa cho thằng chồng nó 1 triệu  thôi  kìa. “
Nói rồi ông dốc ngược ly rượu  vào cổ họng khà lên một cái thật khoan khoái :
“ Kỳ này đại hội Đảng bộ huyện tao lại trúng thường vụ là cái chắc…Nào...Mừng Đảng, mừng Xuân...cụng ly cái nữa ...dzô...dzô...”
 
từ blog Nhật Tuấn

NƯỚC PHÁP-PARIS CŨNG CÓ TIÊN LÃNG

NHỮNG NGƯỜI LƯƠNG THIỆN TRÊN TOÀN THẾ GIỚI ĐOÀN KẾT LẠI

Nhà thơ Thanh Thảo - Gia đình anh đang ở Foyer Viet Nam 80 phố Monge-Cống Rộc, quận 5-Tiên Lãng, Paris-Hải Phòng. Tên anh là Võ Văn Thận, nhưng số phận anh và gia đình anh bây giờ có gì đó tương đồng với số phận anh Đoàn Văn Vươn và gia đình, kể cả việc gia đình anh Thận bị cưỡng chế và cướp phá trấn lột theo “kiểu Tiên Lãng” ngay tại quận 5 Paris “Kinh đô ánh sáng”.

Chỉ có khác một chút, vì là ngay tại Pháp quốc có kỷ cương pháp luật và tự do dân chủ, nên anh chưa tới mức phải dùng mìn tự tạo và súng bắn đạn hoa cà hoa cải để chống trả trong tuyệt vọng, như anh Đoàn Văn Vươn và gia đình.

Anh chỉ biết kêu cứu nhà cầm quyền Pháp, và khiếu kiện ra toà án Pháp vì những điều người ta đã áp bức trấn lột mình. Anh là “Đoàn Văn Vươn Paris” nhưng không sử dụng bạo lực, dù hành trình “khai phá” quán Cụ Hồ (tức quán Foyer VN của anh), trong hơn chục năm qua, cũng gần giống như công cuộc lấn biển tạo đất tạo hồ nuôi tôm của anh Đoàn Văn Vươn.

Và cái cách anh bị người ta thủ mưu chiếm đoạt thành quả, cũng giống như cách mà chính quyền huyện Tiên Lãng-Hải Phòng, đã làm với gia đình anh Đoàn Văn Vươn.

Giả dụ, ngay từ đầu, khi khu hồ nuôi tôm và đê lấn biển chưa hề được gia đình anh Vươn tạo lập, cũng như quán Monge chưa có bàn tay anh Võ Văn Thận mó vào, mà những ai đó có quyền thế tổ chức cưỡng chế cướp đoạt, thì làm gì có mìn nổ, súng hoa cải bắn ở Cống Rộc, và những lá đơn kêu cứu thảm thiết tại quán Cụ Hồ-80 phố Monge Paris?.

Những việc ấy chỉ xảy ra khi công cuộc lấn biển tạo đất tạo hồ đã thành công, và người tạo lập đã phải, không chỉ đổ mồ hôi tiền bạc mà cả tính mạng con gái mình, để làm nên những “bờ xôi ruộng mật”.

Cũng như quán Cụ Hồ khi đã có thương hiệu, đã thường xuyên đông khách, đã trở thành điểm đến của biết bao thực khách và du khách không chỉ trong nước Pháp, đã có tên trong sách hướng dẫn du lịch, thì chuyện cướp đoạt mới xảy ra.

Ngày xưa, ở đồng Nọc Nạn -Nam Bộ, tình hình cũng xảy ra y như vậy, nhưng do chính quyền thực dân Pháp đứng sau đám địa chủ điền chủ ra tay.

Còn bây giờ, có điều lạ là vụ Tiên Lãng lại do chính quyền “do dân vì dân” thực hiện, còn vụ quán Cụ Hồ lại do Đại sứ quán Việt Nam tại Pháp tích cực đứng đằng sau giật dây.

Chẳng lẽ, tình hình đã đổi thay tới mức, sau khi các quan Tây thực dân buộc phải rời khỏi Việt Nam, thì giờ đây các quan chức Việt Nam lại thành  “Việt thực dân” tại Paris?.


Khi họ dám nói quán Monge là “lãnh thổ của Việt Nam, chúng tôi có toàn quyền”, thì hẳn những người vốn là con cháu các ông Tây thực dân hồi xưa ở Việt Nam phải chạnh lòng (?). “Thế gian biến cải vũng lên đồi” nhanh vậy sao?.

Bây giờ, những người bạn của quán Cụ Hồ và Nhà thơ chủ quán Võ Văn Thận đang thành lập một “Hội khẩn cấp” để quyên góp tiền cho anh Thận theo đuổi vụ kiện ở Tòa án Pháp. Cũng chưa ai dám chắc tòa Pháp sẽ xử như thế nào, liệu họ có bị áp lực từ các “quan Việt thực dân” không?.

Nhưng giống như vụ anh Đoàn Văn Vươn ở Tiên Lãng, một khi người ngay lâm nạn, lập tức có bao người lương thiện khác xúm tay vào ủng hộ, giúp đỡ. Người Việt mình là vậy.

Nhưng không chỉ người Việt, rất nhiều người bạn Pháp cũng đã đang và sẽ ủng hộ cho anh Võ Văn Thận và gia đình anh, vì một “tình người quốc tế”, hay vì một khẩu hiệu có thể thay thế khẩu hiệu “Vô sản toàn thế giới liên hiệp lại!”?.

Khẩu hiệu đó là “ những người lương thiện trên toàn thế giới đoàn kết lại!”. Xem ra, khẩu hiệu sau sẽ sống lâu hơn khẩu hiệu trước...
---------------------------------------------------------
* Bài viết do Nhà thơ Thanh Thảo gửi trực tiếp cho Mai Thanh Hải Blog.

NHỮNG HÌNH ẢNH BUỒN NGÀY ĐẦU NĂM NHÂM THÌN TỪ TIÊN LÃNG TRÊN BLOG NGUYỄN QUANG VINH

CHỈ CÓ SÚC VẬT MỚI QUAY LƯNG VỚI NỖI ĐAU ĐỒNG LOẠI…


 
i
19 Votes
Quantcast

Sáng sớm ngày 1 tết, chị Thương vợ anh Đoàn Văn Vươn gọi cho mình, nghĩ là chị ấy chúc tết, ai ngờ chị ấy nói, mấy mẹ con em đi làm cái lều để ở đây anh ạ. Mình nghẹn lại.

Hỏi trên đất Việt này, còn gia đình nào mà đúng sáng mồng tết lại dắt díu nhau, dầm người trong mưa lạnh để dựng lên căn lều bạt để ở không?

Hỏi chị, sao lại chọn ngày này hả chị? Chị Thương nói, vì đến tối qua chúng nó rút hết quân rồi, cũng chẳng còn gì trong đầm hồ nữa, vét hết, châm điện cướp hết cá rồi, lại nghe báo chí, cấp trên phê phán xã nặng nề việc cho bọn xã hội đen cướp phá đầm hồ, rồi tết nữa, chúng nó rút hết rồi. Mấy mẹ con ra dựng lều ở. Tết nhất, ở đợ cực lắm, còn thắp hương ông bà tổ tiên, thắp hương cho bố anh Vươn, thắp hương cho con gái chúng em…

Chị nói, nhờ các bác khắp nơi gửi tiền giúp qua Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện, chúng em có tiền sắm tết, mua áo quần mới cho các cháu. Nhưng mua bạt che lều chưa ai bán. Bà con trong thôn cho cái bạt cũ. Chúng em đi đây.

 Mình gọi cho phóng viên ảnh ở Hà Nội, em xuống Tiên Lãng, tới chỗ chị Thương dựng lều nhé. Vâng ạ. Thôi bỏ tết đi em nhé. Vâng ạ. Cố gắng em nhé. Vâng ạ. Thương cậu phóng viên nhưng không biết làm gì, cần cho bà con biết, cần thêm tài liệu cho đoàn kiểm tra nên phải lên đường thôi…

Mình không muốn viết thêm nữa, chỉ cần nhìn những tấm ảnh này là đủ biết gia cảnh của vợ anh Đoàn Văn Vươn và Đoàn Văn Quý như thế nào.

 Chị Thương nói tấm bạt cũ này là nhờ bà con trong thôn cho để dựng lều

Nhà bị cưỡng chế “nhầm”, trong căn bếp giờ còn thế này đây

20 năm đổ mồ hôi sôi nước mắt, hai anh em Vươn- Quý làm được căn nhà hai tầng thì bị đập phá, nay dựng căn lều bạt mọc lên chơ vơ trong mưa lạnh của ngày mồng 1 tết

Hai đứa con dâu òa khóc khi tìm được di ảnh của bố anh Vươn, nhưng chỉ còn khung, còn di ảnh cũng bị kẻ khốn nạn nào đó đốt đi rồi

Những đứa trẻ con Vươn- Quý giúp mẹ đi tìm kiếm những thứ đồ đạc có thể dùng được trên đống đổ nát

Vợ anh Vươn, anh Quý và các cháu ở chung với nhau trong căn lều vừa dựng

Và đây là bàn thờ ông bà tổ tiên gia đình anh Vươn- anh Quý

Bên cạnh căn lều là cống lấy nước, mấy mảnh ván tốt để chắn cống cũng bị cướp rồi

Cháu Đoàn Văn Hiếu 8 tuổi (mặc áo thu đông kẻ vàng đen), con anh Vươn bảo nhờ chú nói với bố cháu là: “Bố ơi! Bố nhanh về đi, con nhớ bố lắm! Bố nhanh về con được gặp bố xem họ bảo mái tóc bố bị người ta cắt thành đầu trụi”

Lũ trẻ kể, người lớn gặp chúng đã hỏi: Mày là con cháu thằng Hiền ( tức Lê Văn Hiền, chủ tịch huyện) hay con cháu họ Đoàn? ( tức Đoàn Văn Vươn)

Tôi muốn những cán bộ, đảng viên, lãnh đạo thành phố Hải Phòng, huyện Tiên Lãng, xã Vinh Quang đọc cho kỹ câu này: CHỈ CÓ SÚC VẬT MỚI QUAY LƯNG VỚI NỖI ĐAU ĐỒNG LOẠI…

Đó là lời của Các Mác (Karl Marx) – Ông tổ của Chủ nghĩa cộng sản khoa học.

______________________________________

CHÚC MỪNG NĂM MỚI VÀ CẢM ƠN NHÀ VĂN NGUYỄN QUANG VINH VỀ BÀI VIẾT ĐẦU NĂM NHÂM THÌN

NĂM MỚI KÍNH CHÚC ANH NGUYỄN QUANG VINH CÙNG TOÀN GIA MẠNH KHỎE, AN KHANG, CÔNG VIỆC THUẬN LỢI VÀ PHÁT ĐẠT.
Đang không được khỏe và tâm trạng không vui, nhưng đọc những dòng tin tâm huyết này của Anh cùng các cộng sự thấy trong lòng phấn chấn nhiều vì nhận được MÓN QUÀ MỪNG TUỔI NĂM MỚI TUYỆT VỜI QUÁ.
Cảm ơn Anh và các bạn đã phải mất rất nhiều công sức và trí tuệ để có được MÓN QUÀ này dành tặng cho bạn đọc blog và từ đây sẽ đến với gia đình anh Vươn, anh Quý cùng nạn nhân của những vụ cướp bóc trắng trợn dưới danh nghĩa “thu hồi đất”.
Riêng với Nguyễn Quang Vinh, tôi thật sự khâm phục và ngưỡng mộ : Anh vừa trải qua một mất mát lớn, nhưng vì chân lý và lẽ công bằng, anh vẫn có những bài viết kịp thời với những thông tin trung thực về vụ Tiên Lãng đến với bạn đọc blog.
Tôi tin rằng chị Mai đã và sẽ mãi phù hộ Anh và các cháu có nhiều thành công trong sự nghiệp báo chí và nghệ thuật.
Mong Anh nhận lời chúc chân tình của một người bạn của Anh và của Quảng Bình.
Nguyễn Xuân Liên
Vực Quành-Đồng Hới-Quảng Bình
(đang tạm vắng)

 

 

TIÊN LÃNG: PHÚT ĐẦU TIÊN CỦA NĂM MỚI, BÓC NỐT SỰ THẬT CUỐI CÙNG


 
 
 
 
 
 
i
 
35 Votes
Quantcast

Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Quý, hai anh đã làm nóng rực dư luận, báo chí, làm quay cuồng những kẻ sai phạm

                          Cuộc sống mãi là Lộc biếc ( Còm sĩ Nguyễn Thành Nam gửi tặng)

_____________________

Dù rất bận bịu với nhiều việc chuẩn bị cho năm mới, nhưng trong ngày cuối năm, các cộng sự của Trưởng thôn Khoai Lang đã rất cố gắng cùng Khoai, gặp nhân chứng, tìm chứng cớ, kiểm chứng thông tin để bóc nốt sự thật cuối cùng về sai phạm của lãnh đạo Tiên Lãng, chỉ thẳng căn nguyên sai phạm, thông tin về xử lý bước đầu đối với những kẻ sai trái…Nói chung những thông tin này chắc bà con sẽ vui và trên cơ sở này, sẽ có thêm những căn cứ mạnh mẽ để các đoàn thanh tra, kiểm tra Trung ương về Tiên Lãng có những kết luận mạnh mẽ, cương quyết, thực sự cách mạng, nhằm mang đến niềm tin cho nhân dân.

1.Tiền đền bù của Dự án sân bay quốc tế, của Dự án đường cao tốc đã đập nát nhân cách và đạo đức của cán bộ lãnh đạo các cấp

Không như Chánh văn phòng UBND huyện Tiên Lãng xoen xoét nói rằng, phải cưỡng chế thu hồi hồ đầm nhà anh Vươn và các hộ dân là để cho đấu thầu lại, đấu thầu công khai.

Không như lời phát biểu phọt ra từ miệng chủ tịch UBND xã Vinh Quang rằng, cưỡng chế thu hồi đất là để giao lại cho các hộ dân khác nhằm tiếp tục nuôi trồng thủy sản, phát triển kinh tế hộ gia đình

Không như lời toèn toẹt của Lê Văn Hiền, chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng, ú ớ, ậm ọe, hở hở kín kín như mèo dấu cứt, nói rằng, thu hồi cưỡng chế đất giao cho ai chưa thể công bố.

Tiền hậu bất nhất, dối trá, lấp liếm, tráo trở và ươn hèn, đó là những lời nhân dân tặng cho hai vị  lãnh đạo này

Sự thật là: Những hồ đầm này của gia đình anh Vươn, anh Luân và một số gia đình khác đã nằm trong Dự án sân bay Quốc tế sắp xây dựng và Dự án đường Cao tốc kéo dài từ Tiên Lãng ( từ sân bay này) về đến Hải Phòng, Thái Bình.

Và như thế, kẻ đầu đất cũng hiểu, ai được đền bù sẽ nhận một khoản tiền khổng lồ.

Và anh em Hiền- Liêm, và một số cán bộ khác không thể nhìn những người lao động chân chính như anh Vươn, anh Luân vốn đã đổ mồ hôi sôi nước mắt trên mảnh đất này, đã đầu tư hàng tỉ đồng xuống đầm hồ, lại có thể ôm một núi tiền đền bù, tiền tươi.

Đầm hồ anh Luân rất đẹp nhưng đẹp hơn là nằm gọn trong Dự án đường cao tốc, lũ tham lam và đám quan chức không điên lên vì thèm mới lạ

Ba nhân vật được chọn ra để nhận bàn giao số đất cướp từ gia đình anh Vươn, tới đây là anh Luân để giao là ai? Một người tên là Hội, là cháu ruột của Trưởng ban tuyên giáo huyện ủy, là cháu của nguyên trưởng công an huyện, hai người kia tên là Cường và Kết đều có những quan hệ mật thiết ít nhất về quyền lợi trong vụ tiền đền bù lần này với lãnh đạo huyện, với anh em  Hiền- Liêm. Việc bày đủ trò để cưỡng chế bất cứ giá nào chỉ xuất phát từ một chữ Tiền, một chữ Tiền ngay lập tức làm anh em Liêm- Hiền biến chất thành những kẻ cường hào mới, ngay lập tức lôi kéo một lũ khác hùa theo, xí phần quyền lợi, bất cần luật pháp, bất cần số phận người bị cướp đất là những nông dân hiền hậu, chân lấm tay bùn mà họ luôn luôn gào lên đó là nhân dân.

Nguyên thủ Quốc gia như Đại tướng Lê Đức Anh, các vị tướng lĩnh, quan chức, nhân sĩ trí thức, nguyên thứ trưởng Đặng Hùng Võ, các luật sư, tất cả đều nhận định sai phạm quá rõ ràng của chính quyền Hải Phòng, Tiên Lãng, và sai phạm này chính là căn nguyên dẫn đến hành vi chống cự lực lượng cưỡng chế của gia đình anh Đoàn Văn Vươn

2.Càng điên cuồng chống lại sự thật, càng bị sa lầy vào sai phạm. Một án kỷ luật, thậm chí nếu làm nghiêm, còn là một án hình sự cho anh em Hiền- Liêm là điều hiển nhiên, hiển nhiên khi căn cứ vào Luật pháp, hiển nhiên từ sự căm phẫn của nhân dân Tiên Lãng và nhân dân cả nước. Theo những nguồn tin đã được kiểm chứng, Thành ủy Hải Phòng đã quyết định đình chỉ công tác Chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng với Lê Văn Hiền, đình chỉ Chủ tịch UBND xã Vinh Quang với Lê Văn Liêm, kỷ luật phát ngôn bừa bãi gây phẫn nộ đối với nhân dân của Phó Chủ tịch UBND thành phố Hải Phòng Đỗ Trung Thoại. Quyết định sở dĩ chưa thực hiện vì người ta sợ, sẽ gây bất ổn về an ninh trong tết tại Tiên Lãng nếu người dân biết Hiền-Liêm thôi chức, chắc chắn sẽ có làn sóng nổi dậy vì sự căm ghét của nhân dân với cặp đôi anh em ruột này đang lên tới đỉnh điểm. Ra tết, sau khi trao quyết định đình chỉ chức vụ của anh em Hiền-Liêm, thành phố cũng sẽ trao quyết dịnh cho ông Nguyễn Văn Khanh đang là phó chủ tịch  UBND huyện,  lên thay ông Hiền; ông Nguyễn Quốc Hiểu đang là Trưởng phòng Nông nghiệp huyện sẽ lên phó chủ tịch thay vị trí ông Khanh để phụ trách mảng nông nghiệp, thủy sản.

Đây là danh sách cưỡng chế đầm hồ gia đình anh Vươn ( trang 1), trong số họ khi gặp nhà báo đã bày tỏ tâm trạng, sực bức xúc của mình vì mệnh lệnh sai phạm và bất chấp pháp luật của Lãnh đạo Tiên Lãng

3.Phát biểu ấu trĩ và liều lĩnh của Đỗ Trung Thoại, phó chủ tịch UBND thành phố Hải Phòng và ông Đỗ Hữu Ca giám đốc Công an thành phố Hải Phòng nói do nhân dân bức xúc phá nhà anh Đoàn Văn Vươn, và chính nhân dân đã hủy hoại tài sản của gia đình anh Vươn. Thông tin này đã ngay lập tức bị nhân dân xã Vinh Quang nổi khùng, họ cho hai ông lãnh đạo này đã dám đổ vấy tội của lực lượng cưỡng chế sang phía nhân dân. Vì thế, nhiều người dân đã ký đơn tập thể, khiếu kiện ông Thoại, ông Ca vì tội vụ khống, và trách nhiệm hủy hoại tài sản công dân.

Ra lệnh lực lượng cưỡng chế đưa máy ủi vào phá nhà dân rồi hèn hạ đẩy tội cho nhân dân

Việc khiếu kiện, tố giác chưa biết hồi kết nhưng cũng có thể nói ra được một điều, nhân dân không còn là đối tượng mà cấp lãnh đạo muốn nói gì cũng được, muốn làm gì cũng xong. Chưa từng xảy ra vợ của người bị công an khởi tố lại tố giác sai phạm của chính giám đốc công an mà bằng vào nội dung tố giác thì rất đúng: Khi giám đốc công an cho rằng, tự nhân dân hủy hoại tài sản nhân dân chứ không phải lực lượng cưỡng chế. Cũng như ông Thoại, phát biểu của hai ông đều sai sự thật.

Ngay sau phát biểu liều mạng của Phó chủ tịch Hải Phòng và Giám đốc công an Hải Phòng, người dân đã làm đơn tố giác, thậm chí còn đề nghị truy tố các ông vì tội hủy hoại tài sản và vu khống

4. Đối với ông Đoàn Văn Luân, cũng đã bị huyện Tiên Lãng tống đạt quyết định cưỡng chế. Tuy nhiên sau vụ việc Đoàn Văn Vươn chống trả lực lượng cưỡng chế, việc cưỡng chế đầm hồ của ông Luân tạm dừng.

Ông Luân, nguyên sĩ quan Biên phòng về hưu, nói, tôi sẽ chiến đấu đến cùng nếu huyện đưa người cưỡng chế cướp đất của tôi

Nhưng ông Luân nói, tôi, cũng như anh Vươn, cương quyết bảo vệ tài sản của mình đến cùng, chính quyền không thể cướp đất của dân như vậy, và nếu xảy ra cướp đất, tôi  sẽ chiến đấu đến cùng. ( Ông Luân là sĩ quan Biên phòng về nghỉ hưu).

Ngày 8 tết, Đoàn thanh tra, kiểm tra của Bộ Tài nguyên môi trường sẽ về Tiên Lãng. Trong cuộc họp sáng ngày 26 tết, các thành viên trong đoàn thực sự “máu lửa” với những sai phạm của Lãnh đạo Tiên Lãng ( Máu lửa- từ dùng của Giáo sư Đặng Hùng Võ, người được mời dự họp với tư cách chuyên gia)

Đoàn kiểm tra của Trung ương Mặt trận TQVN về Tiên Lãng, dù lãnh đạo Tiên Lãng gắng sức bao biện nhưng đã không thể lấp liếm được rất nhiều những sai phạm của chính mình.

Bài học Tiên Lãng là bài học rất lớn cho cả nước.

Tâm đắc với ý kiến của Trung tướng Nguyễn Quốc Thước, nguyên đại biểu Quốc hội: Vụ Tiên Lãng là một tổn thất chính trị lớn.

Nếu hành động như lãnh đạo Tiên Lãng sẽ mất dân, mất dân là mất tất cả.

    Từ biên bản này đến hành vi tráo trở lật lọng của Lãnh đạo Tiên Lãng, đã kéo theo sự phẫn nộ của người dân và liền đó là hàng loạt sai phạm khác của lãnh đạo từ thành phố, huyện, xã

___________________________________

Nhật ký Trưởng thôn Khoai Lang