Bài diễn văn của ông thợ cạo trong vị thế một nhà độc tài vĩ đại bất đắc dĩ
|
|
Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn
Lời người dịch:
The Great Dictator (Nhà độc tài vĩ đại)
là một cuốn phim khôi hài của Charlie Chaplin. Được trình chiếu lần đầu
vào tháng 9 năm 1940 tại New York, rồi xuất hiện tại nhiều rạp cinema
trên khắp nước Mỹ vào tháng 10, và đến với công chúng của nước Anh vào
tháng 11 năm ấy. Sau đó, cuốn phim được trình chiếu ở Pháp vào tháng 4
năm 1945, ngay trước khi Thế Chiến II kết thúc.
Đây là cuốn phim “nói” đầu tiên của Charlie
Chaplin và được xem là tác phẩm điện ảnh thành công nhất của ông. Trong
phim có rất nhiều đoạn tuyệt vời, nhưng đoạn gây xúc động và để lại ấn
tượng sâu đậm nhất trong tôi là đoạn ông thợ cạo (do chính Chaplin đóng)
bị nhận diện nhầm là nhà độc tài vĩ đại (cũng do chính Chaplin đóng),
và bị mời lên khán đài để đọc một bài diễn văn được truyền thanh khắp
thế giới. Trong vị thế một nhà độc tài vĩ đại bất đắc dĩ, ông thợ cạo
bắt đầu bài diễn văn của ông với vẻ do dự, nhưng càng diễn đạt tư tưởng
của mình thì ông càng trở nên lưu loát hơn, và giọng nói của ông càng
lúc càng mạnh mẽ, quyết liệt, đầy xúc cảm và sức thuyết phục.
Đây là một bài diễn văn tuyệt vời được trình
diễn một cách tuyệt vời bởi thiên tài Charlie Chaplin. Ở thế kỷ 21,
chúng ta có thể cho rằng một số ý tưởng trong bài diễn văn này không còn
mới mẻ. Tuy nhiên, là một người Việt Nam trong thời điểm này, tôi cảm
thấy xúc động sâu xa mỗi lần nghe lại những đoạn cuối cùng trong bài
diễn văn của ông thợ cạo.
Tôi xin gửi đến các bạn bản dịch Việt ngữ
của bài diễn văn, và mời các bạn cùng xem lại đoạn phim này trên
Youtube, theo link dưới đây:
BÀI DIỄN VĂN CỦA ÔNG THỢ CẠO
TRONG VỊ THẾ MỘT NHÀ ĐỘC TÀI VĨ ĐẠI BẤT ĐẮC DĨ
Tôi xin lỗi. Tôi không muốn làm một đại đế. Đó không phải
là công việc của tôi. Tôi không muốn thống trị hay chinh phạt ai cả.
Trong khả năng của mình, tôi muốn giúp đỡ mọi người — Do-thái, không
Do-thái, da đen, da trắng.
Tất cả chúng ta đều muốn giúp đỡ nhau. Con người là như
thế. Chúng ta muốn sống vì niềm vui của nhau — không phải vì nỗi khốn
khổ của nhau. Chúng ta không muốn thù ghét và khinh bỉ nhau. Thế giới
này có đủ chỗ cho mọi người và quả đất tốt lành này thì giàu có và có
thể nuôi sống mọi người.
Con đường của sự sống có thể là tự do và đẹp đẽ, nhưng
chúng ta đã đánh mất con đường ấy. Sự tham lam đã đánh độc tâm hồn con
người, đã vây hãm thế giới trong sự oán thù, đã xua chúng ta dấn bước
vào sự lầm than và đổ máu. Chúng ta đã phát triển tốc độ, nhưng chúng ta
đã giam hãm chính mình. Máy móc đáng lẽ mang đến cho chúng ta sự dư
dật, thì lại khiến chúng ta đói rách. Sự hiểu biết của chúng ta đã làm
chúng ta trở nên chua cay; sự khôn khéo của chúng ta đã làm chúng ta trở
nên khắc nghiệt. Chúng ta suy nghĩ quá nhiều và cảm nhận quá ít. Hơn cả
máy móc, chúng ta cần tình người. Hơn cả sự khôn khéo, chúng ta cần sự
tử tế và sự dịu dàng. Không có những phẩm tính này, cuộc sống sẽ trở nên
cuồng bạo và chúng ta sẽ đánh mất tất cả.
Máy bay và máy truyền thanh đã mang chúng ta đến gần nhau
hơn. Bản chất của những phát minh này đòi hỏi thiện tâm của con người,
đòi hỏi tình anh em trong nhân loại, đòi hỏi sự hợp quần của tất cả
chúng ta. Ngay trong giây phút này tiếng nói của tôi đang đến với hàng
triệu người trên khắp thế giới — hàng triệu người đàn ông, đàn bà, và
trẻ con đang tuyệt vọng — những nạn nhân của một hệ thống — cái hệ thống
đã sai khiến những kẻ hành hạ và giam cầm những người vô tội. Đối với
những ai có thể nghe tôi, tôi nói: “Đừng tuyệt vọng.” Sự khốn khổ hôm
nay đang đè nặng trên chúng ta chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi của sự tham
lam, chỉ là sự cay đắng của những kẻ sợ hãi trước sự tiến bộ của nhân
loại. Lòng thù hận của con người sẽ trôi qua, và những tên độc tài sẽ
chết, và cái sức mạnh mà họ chiếm đoạt từ con người sẽ trở lại với con
người. Và đến khi con người còn phải chết đi, thì khi ấy tự do vẫn không
hề tàn lụi.
Các chiến sĩ! Đừng nạp mình cho những con thú — những kẻ
khinh bỉ các bạn và bắt các bạn làm nô lệ, những kẻ đặt cuộc sống của
các bạn vào hệ thống, điều khiển hành động của các bạn, ý nghĩ của các
bạn và cảm xúc của các bạn! Những kẻ trui rèn các bạn, kiểm soát khẩu
phần của các bạn, xem các bạn như trâu bò, dùng các bạn như những con cờ
thí. Đừng nạp mình cho những kẻ quái đản ấy, những con người máy móc
với những đầu óc máy móc và những trái tim máy móc! Các bạn không phải
là máy móc! Các bạn không phải là trâu bò! Các bạn là những con người!
Các bạn có tình yêu nhân loại trong tim. Các bạn không thù hận. Chỉ
những kẻ không được yêu thương thì mới thù hận. Đó là những kẻ không có
tình thương và những kẻ quái đản!
Hỡi các chiến sĩ! Đừng chiến đấu cho sự nô lệ! Hãy chiến
đấu cho sự tự do! Chương thứ 17 của sách thánh Luca có viết rằng vương
quốc của Thượng Đế thì ở trong con người, không chỉ trong một người hay
một nhóm người, mà trong mọi con người! Trong các bạn! Các bạn, là nhân
dân, các bạn có sức mạnh — cái sức mạnh để sáng tạo ra máy móc. Cái sức
mạnh để sáng tạo ra hạnh phúc! Các bạn, là nhân dân, các bạn có sức mạnh
để làm cho cuộc sống này tự do và đẹp đẽ, để làm cho cuộc sống này trở
thành một cuộc phiêu lưu tuyệt vời. Thế thì, nhân danh dân chủ, chúng ta
hãy sử dụng sức mạnh đó. Tất cả chúng ta hãy đoàn kết lại. Chúng ta hãy
chiến đấu cho một thế giới mới, một thế giới tốt lành nơi đó con người
sẽ có một cơ hội để làm việc, tuổi trẻ sẽ có một tương lai và tuổi già
sẽ được an dưỡng.
Bằng lời hứa hẹn về những điều này, những con thú đã nổi
lên nắm lấy quyền lực. Nhưng chúng chỉ nói láo! Chúng không giữ lời hứa.
Chúng sẽ không bao giờ giữ lời hứa! Những tên độc tài giành lấy tự do
cho chính họ nhưng lại bắt nhân dân làm nô lệ. Giờ đây chúng ta hãy
chiến đấu để thực hiện lời hứa đó! Chúng ta hãy chiến đấu để làm cho thế
giới được tự do, để xoá bỏ những biên cương quốc gia, để xoá bỏ lòng
tham lam, hận thù và bất dung. Chúng ta hãy chiến đấu cho một thế giới
hữu lý, một thế giới trong đó khoa học và sự tiến bộ sẽ mang hạnh phúc
đến cho mọi con người.
Hỡi các chiến sĩ! Nhân danh dân chủ, hãy đoàn kết lại!
|